Hiển thị các bài đăng có nhãn dinhcu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn dinhcu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Mẫu Ðơn I-864 ‘Bảo Trợ Tài Chánh




Luật di trú Hoa Kỳ là loại luật rất phức tạp, do đó, theo yêu cầu của đa số bạn đọc cần am tường và thấu hiểu về luật này, tòa soạn nhật báo Người Việt mời Luật Sư Darren Nguyen Ngoc Chuong phụ trách mục “Tìm hiểu luật di trú,” đăng hàng tuần trên Người Việt. Luật Sư Darren Nguyen Ngoc Chuong là người Việt Nam đầu tiên và duy nhất tại Orange County, California được Luật Sư Ðoàn Tiểu Bang California công nhận chuyên môn về ngành Luật Di Trú Hoa Kỳ. Hiện nay California có trên 238,000 luật sư nhưng chỉ có 161 luật sư có bằng chuyên môn về Luật Di Trú. Ngoài ra, Luật Sư Darren Nguyen Ngoc Chuong từng phục vụ lâu năm tại Sở Di Trú Hoa Kỳ (INS) nên rất có kinh nghiệm trong việc thiết lập hồ sơ và thường đại diện thân chủ trước các tòa án di trú. Ông là một luật sư đầy kinh nghiệm và uy tín, chuyên trách giải quyết và phục vụ đồng hương Việt Nam về lãnh vực di trú nhiều năm tại California và khắp các tiểu bang Hoa Kỳ.


Ðề tài: Mẫu Ðơn I-864 ‘Bảo Trợ Tài Chánh’

Một trong những lý do để một người bị từ chối chiếu khán nhập cảnh thường trú (Immigrant Visa) hoặc đơn thay đổi tình trạng di trú (Adjustment of Status) là Public Charge (tức là gánh nặng cho chính phủ Hoa Kỳ). Dựa theo lý do Public Charge, Sở Di Trú Hoa Kỳ hoặc lãnh sự Hoa Kỳ cho rằng đương đơn sẽ trở thành gánh nặng cho chính phủ Hoa Kỳ sau khi đương đơn nhập cảnh Hoa Kỳ.

Ðể tránh bị từ chối nhập cảnh Hoa Kỳ vì lý do Public Charge, mẫu đơn bảo trợ tài chánh (mẫu I-864), phải được làm đúng luật, đúng sự đòi hỏi của Sở Di Trú. Ðơn bảo trợ tài chánh phải được thi hành bởi người nộp đơn như một khế ước.

Thứ Nhất - đơn bảo trợ tài chánh phải được thi hành bằng phương cách luật định, người bảo trợ phải trên 18 tuổi, và người bảo trợ phải là người nộp đơn bảo lãnh thân nhân. Lý do người bảo trợ phải trên 18 tuổi vì khế ước với một người dưới 18 tuổi không có giá trị luật pháp.

Thứ Nhì - người bảo trợ phải đồng ý phục tùng theo thẩm quyền của bất cứ những tòa liên bang hay tòa tiểu bang, tức là người bảo trợ phải là công dân Hoa Kỳ hoặc thường trú nhân, và người bảo trợ phải cư ngụ tại Hoa Kỳ.

Thứ Ba - người bảo trợ phải đồng ý bảo trợ cho người được bảo lãnh, và phải chứng minh là mình có khả năng tài chánh để bảo tồn và duy trì số tiền lợi tức mỗi năm ít nhất là 125% của Federal Poverty Guideline.

Ðể chứng minh khả năng tài chánh, bảo tồn và duy trì số tiền lợi tức mỗi năm:

Người bảo trợ phải cung cấp những giấy tờ thuế của 1 năm vừa qua.

Người bảo trợ có thể chứng minh khả năng về số tiền lợi tức bằng những chứng minh tài sản của mình, hoặc của người được bảo lãnh, và những tài sản đó được sẵn sàng dùng để bảo trợ cho người được bảo lãnh. Sự đòi hỏi của lợi tức cho mỗi $1,000 thì người bảo trợ hoặc người được bảo trợ phải thay thế bằng tài sản có sẵn trị giá: $5,000. Những tài sản nào có thể chuyển thành tiền mặt trong vòng một thời gian ngắn có thể dùng để chứng minh. Ðiển hình là cha bảo lãnh cho con, lợi tức của người cha cho năm 2012 là $12,000. Theo mức quy định của lợi tức cho 2 người (người bảo lãnh và người được bảo lãnh) của năm hiện hành là $19,387. Mức lợi tức của người cha thiếu $7,832. Người cha có thể thế bằng số tiền $39,160 (7,832 x 5) trong trương mục.

Nếu như người bảo trợ không hội đủ được những điều kiện cần thiết trình bày trên, người bảo trợ có thể nộp thêm đơn Affidavit of Support của một co-sponsor (tức là người bảo trợ phụ). Những trường hợp người bảo trợ không hội đủ điều kiện là người bảo trợ đang lãnh tiền trợ cấp của chính phủ như SSI, welfare, v.v... Người bảo trợ phụ phải hội đủ năm điều kiện:

(1) Ðiều kiện thứ nhất: người bảo trợ phụ phải chấp nhận trách nhiệm của người bảo trợ chính, và nếu như trong trường hợp người bảo trợ chính không hoàn thành trách nhiệm sau này, thì người bảo trợ phụ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.

(2) Ðiều kiện thứ nhì: người bảo trợ phụ cũng phải trên 18 tuổi.

(3) Ðiều kiện thứ ba: người bảo trợ phụ phải có quốc tịch Hoa Kỳ hoặc thường trú nhân.

(4) Ðiều kiện thứ tư: người bảo trợ phụ phải cư ngụ tại Hoa Kỳ.

(5) Ðiều kiện thứ năm: người bảo trợ phụ phải đồng ý bảo trợ cho người được bảo lãnh, và phải chứng minh mình có khả năng tài chánh để bảo tồn và duy trì số tiền lợi tức mỗi năm. Số tiền đó phải bằng ít nhất là 125% của Federal Poverty Guideline.

Bản tin chiếu khán

Theo sự yêu cầu của quí bạn đọc, sau đây là bản thông tin chiếu khán cho tháng 8 năm 2013.

Ưu Tiên 1 - priority date là ngày 1 tháng 9 năm 2006, tức là Ưu Tiên được dành cho những người con trên 21 tuổi chưa có gia đình của công dân Hoa Kỳ.

Ưu Tiên 2A - priority date đã được hiện hành, nghĩa là sau khi hồ sơ được Sở Di Trú chấp thuận và được chuyển sang cho National Visa Center (NVC). NVC sẽ tiến hành thủ tục xin thị thực liền và không cần phải đợi ngày priority date được đáo hạng.

Ưu Tiên 2B - priority date là ngày 1 tháng 12 năm 2005, tức là Ưu Tiên được dành cho Con độc thân trên 21 tuổi của thường trú nhân.

Ưu Tiên 3 - priority date là ngày 8 tháng 12 năm 2002, tức là Ưu Tiên được dành cho Con đã có gia đình của công dân Hoa Kỳ.

Ưu Tiên 4 - priority date là ngày 22 tháng 6 năm 2001, tức là Ưu Tiên được dành cho Anh, Chị hoặc Em của công dân Hoa Kỳ.


Quí vị có thể tự theo dõi bản thông tin chiếu khán cho hàng tháng tại website của Tổ Hợp Luật Sư Nguyen & Luu, LLP tại:http://www.nguyenluu.com/vn/vnbulletin/ ... nnhan.html

Ghi chú: Ðể am tường về việc nhập cảnh Hoa Kỳ đầy phức tạp, mời quý vị đón đọc mỗi tuần mục “Tìm hiểu luật di trú” và mục “Giải đáp thắc mắc” trên nhật báo Người Việt phát hành ngày Chủ Nhật ở trang Ðịa Phương, do Luật Sư Di Trú Darren Nguyen Ngoc Chuong phụ trách.

Mọi thắc mắc xin liên lạc: Luật Sư Darren C. N. Nguyen hoặc Luật Sư Thuong T.C. Luu của Tổ Hợp Luật Sư Nguyen & Luu, LLP địa chỉ số 1120 Roosevelt, Irvine, CA 92620. Website www.NguyenLuu.com. Ðiện thoại (949) 878-9888.
Darren Nguyen Ngoc Chuong


dichtienganh.info_st 

Read More




Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

Frontier Airlines tính đến $100 cho hành lý xách tay

HOA KỲ (Yahoo.com) – Hành khách đi hãng Frontier Airlines từ nay sẽ phải trả đến $100, để được phép mang một hành lý xách tay (carry-on bag) lên máy bay, theo loan báo của hãng hàng không này hồi đầu tháng.
Hành khách kiểm tra vé và hành lý tại quầy của hãng Frontier Airlines ở phi trường quốc tế Fort Lauderdale/Hollywood. (Hình: Joe Raedle/Getty Images)

Trong thông cáo báo chí có tên “Frontier Enhances Service for Customers Using FlyFrontier.com,” hãng này giải thích, bắt đầu mùa Hè này, chi phí đánh vào hành lý xách tay đối với hành khách mua vé qua trung gian của một đệ tam nhân sẽ được tính từ $25 đến $100.
Giá cả thay đổi tùy theo hành khách có đăng ký chuyến bay tại trang mạng FlyFrontier.com hay không.
Mùa Hè này, Frontier Airlines cũng bắt đầu tính thêm tiền cho các thức uống giải khát, với $1.99, hành khách được một lon nước ngọt soda, kể cả châm thêm cà phê và trà.
Frontier Airlines nói rằng những thay đổi này “nằm trong kế hoạch chuyển dần thành một hãng có giá cả hết sức rẻ,” cho phép hãng phục vụ với khách hàng trung thành của hãng được tốt hơn. Hãng cho biết thêm, người mua vé hạng Classic, Classic Plus, và Summit & Ascent sẽ không phải trả tiền cho hành lý xách tay.
Hành khách vào hội viên của chương trình Early Returns cũng được miễn trừ, kể cả được luôn thức uống miễn phí.
Các lệ phí mới, nằm trong một phần của khuynh hướng chung của kỹ nghệ hàng không, là tính vào các dịch vụ vốn trước đây bao gồm sẵn trong tiền vé. Vào năm 2012, 14 hãng hàng không chính của Mỹ áp đặt 52 thay đổi chi phí mới, gần như tất cả chỉ với mục đích móc thêm tiền túi của khách hàng.
Hồi Tháng Mười, Spirit Airlines áp dụng chi phí $100 cho hành lý xách tay đối với một số khách hàng. Bấy giờ, một phát ngôn viên của hãng biện luận rằng tính lệ phí vào hành lý xách tay là một cách giúp cho tiến trình lên máy bay được nhanh hơn, bảo đảm chỗ để hành lý ở trên đầu luôn được rộng rãi, kể cả tiết kiệm được nhiên liệu của máy bay.

Ông Craig LaRosa, viện trưởng viện cố vấn thiết kế và tân trang Continuum, cho rằng khuynh hướng mới này có thể sẽ gặp phải phản ứng ngược, chưa kể vài năm sau không biết họ còn có thể tính chi phí vào đâu nữa hay chăng. Ông LaRosa nói: “Spirit, rồi tới Frontier, đang đối phó với nguy cơ bị khách hàng quay qua chọn lựa các hãng khác mỗi khi bắt đầu bị tính lệ phí $100, vì nhận thấy rằng hãng hàng không này không còn là hãng tiết kiệm như trước đây nữa.” (TP)
Read More




Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

Mối lo khó xin visa đi Mỹ



Visa đi Mỹ luôn là một trong những visa khó xin nhất với những điều kiện rất khắt khe.

ImageNgười dân làm thủ tục cấp visa tại Tổng lãnh sự quán Mỹ ở TP.HCM sáng 28-5-2013 - Ảnh: T.T.D

Thường những người trẻ xin visa phải chứng minh có những ràng buộc ở nhà như công việc, xác nhận của cơ quan là sẽ trở lại làm việc. Một số người có thể bị bác đơn xin đi Mỹ ngay lập tức nếu chưa từng đi các nước phát triển ở châu Âu, Nhật...

Khi thông tin về vụ Sestak bán visa xảy ra, nhiều người lo ngại việc xin visa đi Mỹ sẽ bị siết chặt hơn, đặc biệt giai đoạn này là cao điểm vì nhiều du học sinh chuẩn bị hồ sơ xin sang Mỹ học và khách du lịch VN đi chơi dịp hè.

Các diễn đàn mạng khi dẫn thông tin về vụ Sestak đều bày tỏ âu lo. Trên diễn đàn VisaJourney.com của cộng đồng người Mỹ di cư, một người có nick Teacher Mark bình luận: “Tôi cảm thấy tiếc cho những người đang chờ phỏng vấn vì chuyện này sẽ chỉ làm cho tình hình càng trở nên tồi tệ hơn”.

Trên báo McClatchy, một độc giả tên Jacqueline Quyen Thu Hale tỏ ra phẫn nộ: “Kinh khủng. Quá kinh khủng. Đây là sự sỉ nhục đối với tất cả những nỗ lực mà chúng ta cố gắng làm để có mọi thứ đúng chuẩn mực. Tôi hi vọng tất cả những ai phạm tội sẽ phải chịu hình phạt nặng nhất theo luật. Rất buồn cho ngành ngoại giao và hải quân Mỹ”.

Trên diễn đàn expat-blog của những người nước ngoài đang sống ở VN, một người có nick Budman1 bình luận: “Hậu quả của chuyện này không thể tính nổi”. Rồi Budman1 có vẻ lạc quan: “Điểm tốt duy nhất trong vụ này là những người tốt từng xin visa rồi bị từ chối vì không trả tiền [hối lộ] giờ có thể có cơ hội thứ hai”.

“Bộ phận xét visa không di dân không phải là nơi duy nhất có vấn đề” - một nick có tên perry88 từ Rockville, Maryland (Mỹ), nhận định khi đề cập về trường hợp cụ thể của mình. Anh kể đã mất bốn năm để lấy được visa hôn phối cho vợ: “Trong cuộc phỏng vấn cuối cùng, chúng tôi được đẩy ra ngoài để điền thêm một tờ đơn nữa, bằng bản đánh máy chứ không phải viết tay... Khi chúng tôi ra ngoài, ngay lập tức được một người Việt đưa chúng tôi đến một văn phòng dịch vụ và đòi 100 USD để điền tờ đơn một trang. Vợ chưa cưới của tôi không chấp thuận và đến một văn phòng khác họ đòi có 50 USD. Họ lấy thông tin của tôi gõ vào máy và in ra chỉ trong vòng chưa đầy 30 phút”.

Hôm qua, Tuổi Trẻ đã liên lạc với Đại sứ quán Mỹ tại Hà Nội nhưng không nhận được câu trả lời nào liên quan tới những lo ngại về visa này.

Chị Vũ Ngọc Ánh, người đang làm cộng tác cho các tổ chức phi chính phủ tại TP.HCM, và từng xin visa đi Mỹ, tỏ ra bực dọc về chuyện cán bộ lãnh sự Mỹ bị cáo buộc bán visa: “Chuyện này là rất không công bằng. Có những người đi cửa sau thì được, trong khi có những trường hợp có lý do chính đáng lại không được. Đây là việc làm rất bất công và nhiều khi họ quyết định visa rất cảm tính”.

Anh T., 30 tuổi, đang làm kinh doanh ở Q.Tân Phú, từng hai lần bị bác đơn xin visa đi thăm người thân đang du học ở Mỹ, kể lại chuyện xin visa của mình: “Lần đầu họ nói tôi thiếu giấy tờ chứng minh tài chính. Lần hai thì họ từ chối vì tôi chưa đi các nước phát triển bao giờ. Chuyện bán visa rõ ràng là sự bất công lớn khi có những người làm chuyện vì lợi ích cá nhân như vậy. Có những người có nhu cầu rõ ràng như tôi thì không được đáp ứng”.
Read More




Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Đi Mỹ định cư – Chương 3 Có thật sự đổi đời?


Chắc khỏi nói thì ai cũng biết là ở Mỹ hay ở nước nào thì tay cũng phải làm, hàm mới có cái mà nhai. Không những vậy, ở Mỹ này, còn phải tâm niệm “nghề gì cũng làm được” thì mới mong tồn tại được. Ai đó ở VN đã quen làm việc nhàn hạ, sướng thân (mà vẫn rủng rỉnh tiền xài), hoặc thậm chí ngồi mát ăn bát vàng … mà qua đây giữ nguyên suy nghĩ cũ, chê ỏng chê eo “việc này cực thân”, “việc kia thấp kém”, “việc nọ lương bèo” … thì chắc là sẽ thấy đời khổ sở biết bao nhiêu, hoặc thậm chí bỏ về cho sớm…Nhưng mà, chọn được việc làm vừa đủ nuôi sống bản thân và gia đình mà vừa phù hợp với sức mình thì cũng không phải là chuyện dễ dàng. Người ta cũng cần phải tham khảo nhiều, biết sức mình (cả sức khỏe, lẫn sức … tiền và khả năng nữa) thì mới chọn được đúng đường đi. Mà nghề nghiệp ở cái xứ Mỹ này thì đúng là … vô số. “Trình độ chuyên môn” cỡ nào cũng có công việc phù hợp hết. Phạm vi bài này sẽ không bàn sâu tới chi tiết của từng ngành nghề, chỉ cố gắng hệ thống lại một số trong cả rừng nghề nghiệp đó thành từng nhóm như vầy: 

** Không cần biết tiếng Mỹ, không cần bằng cấp
- Không cần giấy phép: 
+ Làm cho nhà hàng/quán ăn VN: phục vụ bàn hoặc phụ bếp
+ Làm trong chợ VN: đứng quầy tính tiền hoặc phụ sắp xếp hàng lên kệ
+ Làm trong tiệm giặt ủi: bấm thẻ cho quần áo dơ, đứng máy giặt, máy ủi, hoặc móc đồ lên giá. Muốn đứng trên quầy thì phải biết tiếng Mỹ khá tốt. Còn làm trong xưởng giặt, ủi hoặc móc đồ lên giá thì phải có sức khỏe để đứng suốt ngày trong cái nóng hầm hập của xưởng..
+ Sửa quần áo: sửa thuê cho tiệm giặt hoặc mở tiệm riêng. Người Mỹ toàn mua đồ may sẵn về bận nên đâu có vừa khít. Hầu như ai cũng phải đem đi lên lai, bóp ống. Thậm chí áo đứt cái nút cũng xách ra tiệm … Nghề này cũng hốt bạc lắm
+ Cắt cỏ: nhận cắt thuê cho những gia đình neo người
+ Sửa chữa, xây dựng nhỏ: lót gạch, đổ sân xi măng, sửa ống nước vv…
+ Làm thợ lắp ráp cho hãng, xưởng của Mỹ
- Phải thi lấy bằng hành nghề (license): 
+ Giữ trẻ: Học rồi thi lấy cái license, có thể giữ tại nhà mình hoặc tới ở luôn tại nhà người ta (những gd khá giả có thể thuê nanny bao lương)
+ Làm nail, làm tóc: Học đủ số giờ quy định của từng tiểu bang rồi thi lấy license, ra làm cho tiệm người ta. Từ từ tích lũy, chừng nào đủ vốn thì tự mở tiệm riêng 
+ Massage: Cũng phải học lấy license. Thường là làm cho spa.

/*/ Thuận lợi:
- Không cần biết rành tiếng Mỹ, vẫn có thể có việc làm
- Không cần có sẵn kinh nghiệm
- Thời gian đào tạo ngắn (với nghề cần license), nên có thể mau đi làm, mau có tiền ổn định cuộc sống
- Thời gian khá linh hoạt, không nhất thiết phải đi làm từ 7-8 giờ sáng mỗi ngày, thậm chí với một số công việc, người ta còn có thể chủ động chọn giờ làm tùy thích
- Những công việc có tiền tip thì thu nhập thực tế cao hơn (nhiều) so với thu nhập trên giấy tờ
- Thường là được lãnh ½ lương bằng tiền mặt, dễ … giấu bớt thu nhập khi khai thuế
- Riêng việc làm cho hãng xưởng Mỹ thì có thể có đầy đủ lợi tức
/*/ Bất lợi:
- Những công việc này thường chỉ có ở nơi có đông người Việt (Cali, Texas vv…)
- Công việc ở nhà hàng, chợ, tiệm giặt ủi, cắt cỏ vv… đều là những việc rất nặng nhọc, đòi hỏi sức khỏe tốt. Mà phải chịu cực lắm lắm nữa.
- Tuy là thời gian linh hoạt, nhưng thực ra, lại mất nhiều thời gian hơn cả, vì thường phải làm trễ, làm cả cuối tuần (nail, tóc, quán ăn, tiệm giặt). Phụ nữ có con nhỏ mà làm những nghề này thì con bị thiệt thòi vì mẹ toàn phải làm về trễ, làm cuối tuần. Tối ngày con cứ phải quanh quẩn với người giữ trẻ vv…
- Chủ yếu là làm cho doanh nghiệp nhỏ nên hoàn toàn không có lợi tức gì khác ngoài lương: không bảo hiểm, không quỹ hưu, không ngày phép vv…
- Công việc không ổn định lắm, rất dễ bị thay đổi (tiệm đóng cửa, đổi chủ vv…)
- Nghề giữ trẻ bị ràng buộc rất gắt gao về luật bảo vệ trẻ em. Sơ suất nhỏ xíu cũng có thể bị treo bằng, phạt vạ, hoặc thậm chí tù đày
- Nghề nail & tóc cực kỳ nguy hại cho sức khỏe vì tiếp xúc thường xuyên, lâu dài với hóa chất độc hại. Tư thế đứng hoài, ngồi lâu cũng gây bệnh đau lưng về sau.

• Cần bằng hành nghề, cần tiếng Mỹ kha khá

- Phụ tá cho bác sĩ, nha sĩ, dược sĩ: Có thể làm trong bệnh viện hoặc phòng mạch, nhà thuốc. 
- Medical biller, medical coder (nghề này không có ở VN nên không dịch ra tiếng Việt): Giúp cho bv hoặc các phòng mạch code bệnh của bệnh nhân rồi làm thủ tục yêu cầu bảo hiểm thanh toán cho dịch vụ mà bv hoặc phòng mạch đã thực hiện cho bệnh nhân có bảo hiểm
- Bán bảo hiểm
- Môi giới địa ốc
- Bán vé máy bay 

/*/ Thuận lợi:
- Nói chung thì thu nhập của những việc này là khá tốt
- Nếu làm việc trong bv, trong công ty lớn thì cũng có bảo hiểm, có quỹ hưu trí vv…
/*/ Bất lợi:
- Bắt buộc phải biết tiếng Mỹ đủ để nghe, hiểu và nói chuyện trực tiếp với người Mỹ
- Làm trong bệnh viện thì phải làm ca kíp, cuối tuần thì tuần nghỉ tuần làm, ngày lễ nghỉ cũng bị hạn chế.
- Làm cho phòng mạch thì được rảnh rỗi nhiều, nhưng lợi tức không đầy đủ
- Bán bảo hiểm, địa ốc, vé máy bay vv… thì bấp bênh vì tùy thuộc nhiều ở tình hình kinh tế

• Đòi hỏi bằng cao đẳng, đại học
Hình như đã cầm cái bằng cao đẳng với đại học trong tay thì chắc phải rành tiếng Mỹ (hơn 2 nhóm trên), và cơ hội chọn nghề nghiệp mình yêu thích cũng có nhiều hơn. Xin miễn liệt kê những ngành nghề nằm trong nhóm này. 
/*/ Thuận lợi:
- Thu nhập trên trung bình, hoặc cao, và khá ổn định
- Lợi tức đầy đủ: bảo hiểm, quỹ hưu trí, ngày nghỉ hưởng lương, ngày phép vv… (dĩ nhiên, cũng tùy hãng, tùy công việc mà lợi tức này cao hay thấp)
- Giờ giấc thông thường là cố định (8:00am ~ 5:00pm), nghỉ cuối tuần, nghỉ ngày lễ của Liên bang. Có nhiều nghề còn được “work from home” vài ngày trong tuần
- Người có quốc tịch nếu xin được việc làm cho chính phủ liên bang thì gần như ổn định cả đời
- Có thể được hỗ trợ học phí nếu xin học nâng cao
/*/ Bất lợi và Khó khăn:
- Vốn tiếng Anh phải đủ để nghe được lecture, đọc được textbook (chứ không phải nghe nói chuyện hàng ngày, hoặc đọc tiếng Anh phổ thông) thì mới học được cao đẳng, đại học
- Mất khá nhiều thời gian & công sức mới lấy được bằng
- Cũng có nhiều công việc bấp bênh vì tùy thuộc vào tình hình kinh tế

Vì chỉ dựa trên hiểu biết riêng và chủ quan của người viết nên bài này chắc chắn còn thiếu rất nhiều nghề nghiệp “khả thi” dành cho người Việt di dân qua Mỹ thời nay. Bạn nào có đóng góp, bổ sung gì thêm thì xin hoan nghênh 2 tay 2 chân nghen.

Read More