Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

Dịch tiếng anh_One thousand dollars

Part one
“One thousand dollars,” Lawyer Tolman repeated solemnly, “and here is the money. Young Gillian laughed a little as he fingers the thin package of new fifty-dollar bills.

“Too bad it’s such an awkward amount,” he said good naturedly to the lawyer. “If it had been ten thousand dollars a fellow might have a gay time for several months. Even fifty dollars would have been less trouble.” “You heard the reading of your uncle’s will,” continued Lawyer Tolman in a dry voice. “I don’t know if you paid much attention to its details. I must remind you of one, anyway. You must give you us an account of how you spent this $1,000 as soon as you have disposed of it. I believe you will obey the late Mr.Gillian’s wishes to that extent.”


Young Gillian went to his club. There he found a man whom he called Bryson. Bryson was calm and forty and not much interested in other people, but for some reason Gillian linked him. He was sitting in a corner reading a book, and when he saw Gillian approaching, he unwilling put down his book and took off his glasses.

“Bryson, listen,” said Gillian. “I have a funny story to tell you.”
  
“I wish you tell it to someone in the poolroom,” replied Bryson sourly. “You know how I hate your stories.” “

 “This is a better one than usual,” Gillian continued, lighting a cigarette; “and I’m glad to tell it to you. It’s too sad and also too funny to go with the noise of the poolroom. I’ve just come from the offices of my late uncle’s lawyer. My uncle left me a thousand dollars. Now what can a man possibly do with a thousand dollars?” “I thought,” remarked Bryson, showing very little interest, “that the late Septimus Gillian was worth about half a million.”



“He was,” Gillian agreed, “and that’s the odd part of it all. He left most of his money to a hospital and some scientist who work there. There were a few small bequests too. The butler and the housekeeper got a gold ring and $10 each. His nephew – meaning me, of course – got $1,000.”

“You’ve always had plenty of money to spend,” observed Bryson.

“Tons of money,” said Gillian. “My uncle was wonderful generous as far as an allowance was concerned.”

“Are there any other heirs? Asked Bryson.

“None.” Gillian looked down at his cigarette. “Oh, there is a Miss Hayden – she lived at his house. My uncle was her guardian. She’s a quiet girl – a musician - the daughter of somebody who knew my uncle years ago. I forgot to say that she, too, received a gold ring and $10. I wish he had left me the same things. Then I could have ordered two bottles of wine, given the ring to the waiter for a tip, and that would have been the end of the whole matter. Don’t be disagreeable and insulting. Bryan; tell me what a fellow can do with a thousand dollars.”

Bryson rubbed his glasses and smiled. And when Bryson smiled, Gillian knew that he intended to be more offensive than ever. “A thousand dollars.” he said, “means much or little. One man could begin buying a happy home with it. Another could send his sick wife to a warm climate with it and save her life. A thousand dollars would buy milk for one hundred babies during the month of August. You could have a half hour’s entertainment with it gambling at Monte Carlo. It would help an ambitious boy start his college education. I am told that amount at a sale yesterday. You could move to a small town and live respectably for several months on it. You could rent an auditorium for one evening with it and give a lecture to your audience on “The Trouble and Hardship of Becoming an Heir


“People might like you better, Bryson,” Gillian said, “if you didn’t moralize. I asked you to tell me what I could do with a thousand dollars.”

“You?” Bryson answered. “Why, Bobby Gillian, there’s one sensible thing you could do. You could buy that access, Miss Lotta Lauriere, a diamond pin with the money, and then go to Idaho and make a nuisance of yourself on a ranch. I advise a sheep ranch, for I particularly dislike sheep.”

“Thanks,” Gillian said rising. “I knew I could depend on you, Bryson. You’ve supplied me with a good plan. I wanted to spend the money all at once; I have to give an account of it, and I hate details.”

Gillian phoned for a taxi and said to the driver. “The stage entrance to the Columbine Theater” Miss Lotta Lauriere was powdering her face, almost ready to go on stage. Just then her dresser, Sarah Adams, announced that Mr. Gillian was at the door.


“Let him come in,” Miss Lauriere said as she continued to powder her face and neck. “Now what is it, Bobby? I have to be on stage in two minutes.”

“It won’t take two minutes for what I have to say. How would you like a little present like a diamond pin? I can spend as much as a thousand dollars for it.”


“Oh, you can buy it if you want to,” Miss Lauriere commented without much interest. “Hand me my other glove, Sarah. Say, Bobby, did you see that necklace Della Stacey was wearing Thursday night? It cost five thousand dollars at Tiffany’s. But of course-well-pull my hat down a little on the left, Sarah.”

“Miss Lauriere-on stage, please!” the call boy shouted from the hall. “

Gillian walked put of the theater to where his taxi was waiting.



Phần một
.” “Một ngàn đô-la”, luật sư Tolman trịnh trọng nhắc lại, “và tiền đây”. Gillian con khẽ cười khi anh sờ tay vào cái gói mỏng đựng những tờ giấy bạc năm mươi đô-la mới.

“Thật là quá tệ cho một món tiền thưởng như vậy”, anh thật tình nói với người luật sư. “Nếu đó là mười ngàn đô-la thì một anh bạn có thể có thời gian vui chơi được nhiều tháng. Thậm chí năm chục đô-la sẽ gây ít bối rối hơn.” “Anh đã nghe đọc chức thư của bác anh, luật sư Tolman nói tiếp với một giọng khô khan. “Tôi không biết anh có lưu ý nhiều đến các chi tiết của nó không. Dù sao tôi cũng phải nhắc anh một điều. Anh phải đưa cho tôi một bản giải thích anh tiêu 1000 đô-la này như thế nào ngay sau khi anh sử dụng nó. Di chúc nói rõ anh phải làm như vậy. Tôi tin rằng anh sẽ tuân theo di chúc của cố Gillian trong khoản đó”.

Gillian con đi đến câu lạc bộ của mình. Ở đó anh ta tìm thấy một người đàn ông mà anh ta gọi là Bryson. Bryson bốn mươi tuổi, là người trầm tĩnh và không lưu ý nhiều đến người khác nhưng có lý do nào đó để Gillian thích y. Y đang ngồi đọc sách ở một góc và khi thấy Gillian tiến lại, y miễn cưỡng đặt sách xuống và lấy kính đeo mắt ra.

“Nghe này, Bryson”, Gillian nói. “Tôi có một câu chuyện ngộ nghĩnh kể với anh”.

Tôi mong anh sẽ kể chuyện ấy cho ai đó trong phòng bi-da nghe”, Bryson chua chát đáp lại. “Anh biết là tôi ghét những chuyện của anh như thế nào”;

“Đây là một câu chuyện khá hơn thường lệ”, Gillian tiếp, vừa đánh lửa châm một điếu thuốc lá, “và tôi thích kể cho anh nghe. Thật là đáng buồn và cũng khôi hài lắm để mà chịu đựng nổi cái ồn ào của phong bì da này. Tôi vừa mới đến từ văn phòng luật sư của ông bác quá cố của tôi. Bác tôi để lại cho tôi một ngàn đô-la. Bây giờ thì người ta có thể làm gì được với một ngàn đô-la?” “Tôi nghĩ rằng”, Bryson nhận xét vừa tỏ ra rất ít quan tâm, “là ông Septimus Gillian quá cố đáng giá nửa triệu kia đấy”.

“Quả vậy”, Gillian đồng ý, “và đó là cái phần lẻ tẻ của toàn bộ. Bác ấy để lại hầu hết tiền của bác cho một bệnh viện và vài nhà khoa học làm việc tại đó. Cũng có vài thứ của cải nho nhỏ nữa. Người quản gia và người giữ nhà mỗi người được một chiếc nhẫn vàng và 10 đô-la. Cháu của bác ấy – tức là tôi, dĩ nhiên – được 1,000 đô-la.

“Anh luôn có bộn tiền để tiêu xài”, Bryson nhận xét.

“Cả khối tiền”, Gillian nói. “Bác tôi hào phóng tuyệt vời đến mức chiếu cố tới cả một món trợ cấp”.

“Có những người thừa kế khác không?” Bryson hỏi.

“Không”. Gillian nhìn xuống điếu thuốc lá của mình. Ồ, có một cô Hayden – cô ấy sống ở nhà của bác. Bác tôi là giám hộ của cô ấy. Cô ấy là một cô gái trầm lặng – một nhạc sĩ – con gái của một người nào đó quen với bác tôi nhiều năm về trước. Tôi nói rằng cô ấy cũng nhận được một chiếc nhẫn vàng và 10 đô-la. Tôi ước rằng bác tôi để lại cho tôi những thứ giống như vậy. Thế là tôi đã có thể gọi hai chai rượu vang, cho người hầu bàn chiếc nhẫn như là tiền bo, và như vậy sẽ chấm dứt toàn bộ câu chuyện. Anh đừng có khó chịu và sĩ nhục, Bryan nói với tôi những gì người ta có thể làm với một ngàn đôla”.

Bryson chùi kính và mỉm cười. Và khi Bryson cười thì Gillian biết rằng y định công kích hơn bao giờ hết.  .” “Một ngàn đô-la”, y nói, “có nghĩa là nhiều hay ít. Một người có thể bắt đầu mua một tổ ấm hạnh phúc với nó. Với một người khác có thể gởi người vợ bệnh của mình đến một miền khí hậu ấm áp và cứu bà ta sống. Một ngàn đô-la có thể mua sữ cho một trăm em bé suốt cả tháng tám. Anh có thể có nửa giờ tiêu khiển bài bạc với nó ở Monte Carlo. Nó có thể giúp một thanh niên tham vọng bước vào đại học. Tôi được kể rằng bức tranh nguyên bản của Corot được mua với giá đó tại nơi bán. Anh có thể tới sống ở một thị trấn nhỏ trong vài tháng. Anh có thể thuê một giảng đường và dành một buổi tối để mang bài học đến với người nghe bài thuyết giảng về “sự có khăn và gian khổ để trở thành người thừa kế”.

“Người ta có thể thích anh hơn, Bryson”, Gillian nói, “nếu anh không lên mặt dạy đời. Tôi hỏi anh cho tôi biết tôi có thể làm gì với một ngàn đô-la.”

“Anh à?” Bryson đáp. “Này, Bobby Gillian, có một điều khôn ngoan mà anh có thể mua cho cô đào Lotta Lauriere một cái kẹp kim cương với số tiền đó rồi đi Idaho và tự quấy rầy mình tại một trại chăn nuôi. Tôi khuyên một trại chăn nuôi cừu vì tôi chúa ghét cừu.”


“Cám ơn”, Gillian nói và đứng dậy. Tôi biết tôi có thể nhờ vả anh, Bryson. Anh đã cung cấp cho tôi một kế hoạch tốt. Tôi muốn tiêu số tiền ngay lập tức; tôi phải làm một bản tường thuật về nó mà tôi thì ghét chi tiết”.

Gillian điện thoại gọi một xe tắc xi và nói với người lái xe. “Lối vào sân khấu nhà hát Columbine.” . Cô Lotta Lauriere đang thoa phấn lên mặt và hầu như sẵng sàng ra sân khấu. Vừa lúc ấy Sarah Adams, người phụ trách trang phục cho cô, báo rằng có ông Gillian đang đợi ở cửa.

“Hãy để ông ấy vào”, cô Lauriere nói trong khi tiếp tục thoa phấn lên mặt và cổ. “Nào, có gì vậy Bobby? Tôi phải ra sân khấu trong hai phút nữa đấy”.

“Điều tôi cần nói sẽ không mất hai phút đâu. Cô thấy thế nào với một tặng phẩm nhỏ như là một chiếc kẹp kim cương? Tôi có thể chi cho cô nhiều lắm là một ngàn đô-la”.

“Ồ anh có thể mua nó nếu anh muốn”, cô Lauriere bình luận mà chẳng mấy quan tâm nhiều. “Đưa cho tôi chiếc găng tay khác, Sarah. Này, Bobby, anh có thấy chuổi hạt Della Stacey đeo tối thứ năm không? Nó trị giá năm ngàn đô-la tại cửa hàng Tiffany đấy. Nhưng tất nhiên - ờ - Sarah, kéo cái mũ của tôi xuống một chút về bên trái.”

Cô Lauriere – xin mời ra sân khấu!” người thanh niên phụ trách gọi lớn lên từ hành lang.

Gillian bước ra khỏi nhà hát đến chổ xe tắc xi của anh đang chờ.

dichtienganh.info_st 



Subscribe to Our Blog Updates!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét