Di trú _dichtienganh ST
Màn 1 – Ra mắt nhân viên di trú
Nhìn dáo giác, cuối cùng hắn cũng tìm ra được văn phòng di trú trong sân bay nhờ vào tấm biển to gắn bên trên khung cửa mà hắn mang máng nhận ra chữ Immigration và chữ Office. Cùng rảo bước đến văn phòng di trú này, theo sau hắn là thằng con trai út, theo sau nó là đứa con gái đầu, kế đến là đứa con gái giữa và cuối cùng là vợ hắn. Tất cả xếp thành hàng, bước đi trong yên lặng, tất cả làm ra vẻ trật tự, ngăn nắp nhằm tạo ra ấn tượng tốt cho nhân viên di trú.
Theo lẽ thường ấn tượng không tốt có thể làm cho nhân viên di trú gây khó khăn cho hắn hay ít ra là nhà hắn cũng nghĩ thế. Cái chuyện này giống như ở quê hắn, khi bị cảnh sát giao thông chận xe ngoài đường thì chớ có dại mà nhìn trừng trừng vào nhân viên công lực hay làm ra vẻ coi thường họ. Lỡ dại mà làm thế thì kiểu gì cũng bị phạt vì bảng số dơ, đèn xe không đủ sáng hay còi kêu bị rè, mà xin thưa là làm thế nào thì gọi là đủ sáng và như thế nào mà kêu bị rè thì có trời mà biết được, vậy tốt nhất là làm ra vẻ càng nice càng tốt.
Cứ theo cái lý sự và kinh nghiệm đó, nhà hắn đem áp dụng qua bên Mỹ này, nói cho cùng thì cẩn thận vẫn hơn, có trời mà biết được thằng cha nhân viên di trú này có bị vợ hắn chưởi hồi tối hay không, mà nghe nói nước Mỹ văn minh nên vợ tạt tai, đá đít chồng là chuyện thường ngày nên hắn càng tin là cần phải tạo ấn tượng tốt cho nhân viên này.
Của đáng tội, hắn, con hắn và vợ hắn càng làm ra cái vẻ nghiêm chỉnh, trật tự thì trông càng buồn cười vì áo quần nhăn nhúm, mặt mủi bơ phờ, tóc tai thì không gọn gàng và tinh thần thì bấn loạn sau chuyến đi dài từ quê hắn lên Sài Gòn rồi lại từ Sài Gòn qua đây sau khi quá cảnh tại cái sân bay Narita nào đó bên Nhật Bổn. Nói ra xấu hỗ chứ ở sân bay Tân Sơn Nhất nhà hắn cũng căng thẳng lắm mới vào kịp giờ chứ huống hồ là đến cái nơi vừa xa, vừa lạ lại vừa không biết tiếng tăm của người ta nữa.
Vì nghe nói là phải chụp hình lại tại văn phòng di trú nên khi lên máy bay, cả nhà hắn đã mặc áo sơ mi bỏ vào trong quần cho nó trông có vẻ lịch sự khi chụp hình. Nhưng rõ ràng là áo sơ mi dể nhăn nhúm hơn là các loại áo pun khác, áo bỏ vào quần thì chổ thồi ra chổ thụt vào mặc dù nhà hắn đã tranh thủ tân trang lại chút ít khi còn trên máy bay. Quần, áo kiểu đó sẽ trông rất lôi thôi lết thết sau một chuyến đi dài là tất nhiên, thế là cái màn kịch làm ra vẻ lịch sự mà hắn đạo diển cho nhà hắn dường như không thành công cho lắm.
Màn 2 - Tiếng Anh nhập cư
Hắn học đại học tại chức, khoa quản trị kinh doanh, “dốt chuyên tu, ngu tại chức” người ta vẫn nói thế nhưng dù gì thì hắn cũng có bằng đại học; vợ hắn học trung cấp kế toán, hai con gái hắn cũng vừa tốt nghiệp đại học ngay trước chuyến đi, thằng con út cũng đang học năm thứ nhất đại học. Đội quân có vẻ hùng hậu khi đi định cư Huê Kỳ và hắn cũng tin là thế, nhưng khi nhìn vào mặt ba đứa con khi chúng đứng chờ trước phòng di trú thì hắn ngờ ngợ có gì đó không ổn, ánh mắt thiếu tự tin hiện rõ trên từng khuôn mặt của ba đứa con hắn. Hắn đang cố tìm hiểu lý do tại sao vậy thì suy nghỉ của hắn bị dứt ngang trong tiếng nhân viên di trú gọi tên hắn khi đến lượt, mà đúng ra là gọi họ của hắn, giọng nói lơ lớ hay ít ra là hắn cho ra lơ lớ vì hắn có nghe ra tiếng gì đâu mặc dầu hắn đoán là người ta đang gọi đến nhà hắn vào làm thủ tục.
Hắn không hiểu nhân viên di trú muốn gì nơi hắn mặc dù anh ta cũng cố làm vài động tác bằng tay để diển tả ý muốn của mình. Theo như cái điều mà hắn học trong sách thì khi nghe không rõ thì nói là “pardon” để người ta nhắc lại cho rõ, của đáng tội hắn mà pardon cả ngày thì cũng chẳng giúp gì được hắn vì có nhắc lại một trăm lần thì cũng thế mà thôi vì hắn có biết mô tê gì đâu mà pardon. Hắn biết thế nên hắn cố gắng nói sorry, I am sorry, ý của hắn là hắn muốn thứ lỗi vì hắn không biết tiếng Anh nhưng cái chữ sorry chết tiệt đó cứ ngắt ngứ trong cổ họng của hắn mà chẳng thể nào phun ra được. Hắn như mắc xương trong cổ, cái xương không đủ to để hắn khạc ra mà cũng không đủ nhỏ để hắn nuốt luôn vào bụng vì hắn đã học tiếng anh theo cái kiểu giả cầy mà hắn cho là sáng tạo, hắn học mà chẳng bao giờ thực tập nên đến cái chữ đơn giản nhất hắn cũng không phun ra được.
Nói có trời chứng giám, trong lớp học ban đêm, thầy hắn cũng thường xuyên nói chuyện bằng tiếng Anh với hắn nhằm giúp hắn thực tập tiếng Anh chí ít cũng biết chào hỏi khi ra đường. Hắn biết ý thầy hắn tốt với hắn và thay vì phải học cho giỏi đề khỏi phụ ơn thầy thì hắn đền ơn thầy bằng cách mời thầy đi nhậu sau mổi buổi học. Cái sự đời nhậu thì muốn tán hưu tán vượng, mà tán thì phải ăn nói cho lưu loát do vậy tiếng Việt vẫn là ngôn ngữ dể dùng nhất trong buổi nhậu. Học được ba chữ thì rựu lại lôi mất đi hết hai nên sau mổi buổi học kèm nhậu như thế thì chẳng còn lại gì trong đầu hắn nữa.
Cái mục đích đơn sơ là giao tiếp khi học tiếng Anh ấy hắn cũng không đạt được, hắn đã làm mất mặt thầy hắn rồi, nhưng không, hôm nay hắn đã tự làm mất mặt hắn trước vợ, con của hắn và theo hắn thì chắc là hắn cũng bị mất mặt với nhân viên di trú nhưng có lẽ hắn đoán nhầm vì cái kiểu tiếng Anh ù ù, cạc cạc này anh ta cũng đã từng thấy nhiều từ các đồng hương của hắn nên chắc anh ta cũng không lấy làm lạ gì cho lắm.
Hắn mất mặt với vợ con hắn là phải vì cứ tối thứ ba, thứ năm, thứ bảy hắn tuần tự kẹp cặp sách vào xe và đến lớp và về nhà với mùi bia rựu trên người. Vợ hắn là một phụ nữ tốt bụng, biết nhậu nhẹt không tốt cho sức khỏe nhưng bù lại tiếng Anh ông xã lên cao thì nhậu cũng chả sao mặc dù nhiều khi vì nhậu nhiều mà “bài vở” không trả đầy đủ vợ hắn cũng không vui. Thôi thì nhịn tí cũng không sao để ổng yên tâm mà học hành, dẫn dắt còn cái đến Mỹ làm ăn là được, vợ hắn nhủ thế.
Hắn mất mặt là phải, vì ở nhà hắn hay thích coi phim trên kênh truyền hình Discovery, cái kênh toàn nói tiếng Anh, tiếng Mỹ mà hắn nằm coi hàng giờ, đôi khi lại cười mím chi dường như thấm ý lắm. Vợ hắn và con hắn cũng mừng vì khi thấy chồng và cha mình siêng năng học hành để chuẩn bị cái ngày đến Mỹ, có ai dè hắn có nghe được tiếng đếch nào đâu, chủ yếu là đọc phụ đề và xem hình vậy mà cả nhà hắn cứ tưởng… bở.
Cuối cùng, ơn trời bằng cách nào đó nhà hắn cũng ra khỏi văn phòng nhập cư với túi hồ sơ trên tay, mà một phần cũng nhờ anh nhân viên di trú có khả năng làm việc cũng như hiểu được cái thứ tiếng anh giả cầy của hắn. May mà vẫn kịp thời gian nối chuyến bay về Houston nơi mà nhà hắn sẽ định cư ở đó.
Màn 3 - Tiếng Anh nhậu
Nhà hắn được hai thằng em đến đón tại sân bay, lĩnh kỉnh thu nhận hành lý và rồi cuối cùng cũng ra khỏi sân bay. Chiếc xe mà em hắn đưa đi chưa phải là loại đắt tiền nhưng còn khá mới, ghế xe êm ái làm bằng da thật chứ không phải bằng ximily cứng ngắc như chiếc xe của cơ quan hắn. Xe còn khá tốt cộng với mặt đường trơn nhẵn, giao thông trật tự, phố phường lộng lẫy dường như đã mang đến cho hắn một sự dể chịu, một trải nghiệm đáng nhớ khi đặt chân đến Mỹ. Vợ và các con hắn cũng có vẻ thích thú với khung cảnh mới nhưng hắn vì một vấn đề mơ hồ nào đó không rõ đã không cho hắn cảm nhận và hưởng thụ một cách hoàn toàn, đầy đủ không khí đó, có lẽ hắn chưa thật yên tâm và quên đi cái sự cố tiếng Anh tại phòng di trú.
Hắn thật sự cảm thấy nhẹ nhõm khi bước chân vào nhà ba mẹ hắn, 9 năm là khoảng thời gian rất dài với gánh nặng di trú trên vai mặc dù chỉ có năm cuối cùng là hắn phải trông đợi và lo lắng nhiều về hồ sơ nhập cư. Hắn đã thực sự trút bỏ được cái gánh nặng trên lưng bấy lâu nay, hắn nhẹ nhỏm thật sự.
Dù đã gần 8 giờ tối nhưng anh em, bà con cũng tề tựu về nhà ba mẹ hắn để đón nhà hắn. Mọi người thật sự vui vẻ đón nhận gia đình hắn, sau màn chào hỏi, các món quà từ quê nhà mang qua cũng được trao tận tay các thành viên trong gia đình. Mấy ký trà cho ba và nhà hai ông chú hắn, bánh tráng và vài thứ gia vị gì đó vợ hắn mua cho mẹ hắn, cà phê và vài món khô vẫn thường nhậu ở quê nhà cho các anh, em hắn. Các món quà chỉ có giá trị tượng trưng mang hơi hướng quê nhà hơn là giá trị sử dụng tuy thế cũng làm hắn lo ngay ngáy khi gởi hành lý lên máy bay nhất là mấy ký mực khô mang sang cho mấy thằng em mà hắn cũng không chắc là em hắn có ăn không hay sẽ vất đi vi sợ mất vệ sinh nữa.
Bửa tối đã sẵn sàng, thịt cá dường như là nhiều hơn rau củ và có tất cả các món ăn Việt Nam mà hắn có thể tưởng tượng ra được kể cả món thịt heo rừng xào lăn mà thằng em trai hắn nói là mua đâu đó dưới phố (chứ làm gì có thịt heo rừng bán trong siêu thị - hắn đoán thế). Ông anh cả bắt đầu rót rựu ra cho mọi người nhưng dường như là để làm cảnh chứ không thấy uống mấy. Theo thói quen khi còn ở Việt Nam, hăn hô 100% để chúc mừng cho ngày đoàn tụ và chợt nhận ra ánh mắt của bà chị dâu hắn nhìn ông anh mình, thế là ông anh chỉ có nhấp môi chứ chẳng thể 100% như hắn mong đợi. Tuân thủ luật giao thông là điều tốt, hắn nghỉ thế tuy nhiên trong bụng hắn thấy không vui và định sẽ cùng ông anh và hai thằng em nhậu một trận tới bến khi có dịp.
Rựu vào lời ra, đó là cái lẽ thường tình, tuy chỉ nhấm nhấp chút ít nhưng với không khí vui vẻ ngày gặp nhau đã kích thích mọi người nói nhiều hơn thường ngày. Mà cái sự đời khi mà nói nhiều thì chẳng cần biết người ta có nghe và hiểu mình không nữa. Hai thằng em và ông anh thì ít hơn vì mới qua Mỹ chừng 15 năm nhưng bà chị dâu và 2 cô em dâu thì lại khác, bắt đầu phát huy tác dụng bilingual của mình vì dẫu gì cũng gần 25 năm bên Mỹ nên khi nói chuyện lẫn lộn Việt – Anh cũng là điều dể hiểu, hơn nữa cũng có nhiều thứ không diễn tả bằng tiếng Việt được do không có từ hoặc lâu lắm họ không cập nhật tiếng Việt của mình. Theo cuộc nhậu, tỷ lệ giữa tiếng Việt và tiếng Mỹ thay đổi dần theo cái cách bất lợi về cho hắn, từ một vài tiếng Mỹ trong một câu vào lúc đầu tăng dần lên gần 30% vào gần cuối buổi tiệc và đây là cái ngưỡng cuối cùng mà hắn có thể theo đuổi câu chuyện, may mắn thay cũng vừa đến lúc mọi người kết thúc các món ăn của mình và bắt đầu có vài tiếng ngáp của ai đó rất nhỏ nhưng cũng đủ nhận ra chúng vừa xuất phát từ các Việt kiều thứ thiệt vừa của người Việt thứ xịn mới qua.
Cuộc tiệc thì đã tàn, nhưng đối với hắn mọi sự mới thực sự bắt đầu, hắn đã lầm khi nghĩ rằng gánh nặng đã được gỡ bỏ hoàn toàn ra khỏi vai hắn, thật ra là hắn trút bỏ gánh nặng di trú này ra và nhận lãnh một gánh nặng khác đó là gánh nặng về Ngôn ngữ. Hắn biết rất rõ là khi đến Mỹ mà không biết tiếng Anh thì như người câm, người điếc, không biết lái xe hơi thì như là người què nhưng hắn chưa “ngộ” ra được chuyện này. Đúng, hắn có học tiếng Anh để chuẩn bị cho chuyến đi nhưng thái độ hắn học như thế nào là chuyện khác. Hắn học cho có lệ, hắn học cho ai đó chứ không phải cho hắn, hắn học để lấy cái chứng chỉ tiếng Anh để lòe vợ, con hắn chứ không phải cho một cái mục đích cụ thể là giao tiếp, làm việc và tiếp tục học tập khi đến Mỹ.
Cái tâm lý làm việc lào khào bao nhiêu năm nay đã hại hắn, cái tư duy dể dãi, chuyện ra sao cũng được đã ảnh hưởng đến tâm lý học tập và rõ ràng cái chứng nhận C tiếng Anh của hắn chẳng giúp được hắn khi hắn phải tham dự vào cuộc chơi mà ở đó thực chất mang tính quyết định chứ không phải cứ phiêu phiêu trên mây trên gió trong cuộc sống hắn trước đây .
Official language làm hắn lung túng ở văn phòng di trú có thể biện minh được là do quá academy đối với hắn nhưng tiếng Anh trong các cuộc tiệc mà hắn không theo kịp thì quả là không thể tự tha thứ cho mình được. Hắn suy tư, dằn vặt như vậy khi nằm vào giường ngủ, may mắn thay năm ba ly rựu và sự mệt mỏi trong chuyến đi dài đã giúp hắn thoát khỏi sự ray rứt, dằn vặt và đưa hắn vào giấc ngủ mệt mõi và đầy mộng mị.
Màn 4 - Tiếng Anh lái xe
Cả nhà hắn được khuyên là trong khi chờ đợi nhận thẻ xanh và làm giấy an sinh xã hội thì phải học lý thuyết lái xe để thi lý thuyết trước khi thi thực hành. Thằng em hắn download và in ra 3 bản coppy Texas Drivers Handbook cho nhà hắn học. 4 cha con hắn và vợ hắn người thì sách, kẻ thì PC nằm lăn ra mà đọc, mà học. Nói là học cho nó hoành tráng chứ học bằng tiếng Việt để thi lái xe thì còn khướt ra chắc đã đậu chưa, đằng này học bằng tiếng Anh thì có mà đến mùa quýt mới đậu được, trong bụng hắn nghĩ thế.
Cả nhà họp bàn tìm phương pháp học sao cho nhanh thuộc bài, vợ hắn cho là cứ nhìn hình vẻ trong sách mà đoán câu trả lời là tiện nhất, con hắn thì cho là nhờ người dịch ra tiếng Việt học cho thuộc rồi mới học qua tiếng Anh còn hắn thì cho là cứ học tiếng Anh, chữ nào chưa rõ thì tra tự điển ra chữ đó thôi. 5 người 3 phương pháp học, vào các thời gian khác nhau nhưng rõ ràng là chẳng thế nào mà đậu cho được vì cái căn bản nhất mà lại thiếu đó là tiếng Anh. Cũng biết được cái khó của anh chị và các cháu, hai thằng em tranh thủ giải thích ý nghĩa các bảng hiệu giao thông bất cứ khi nào có dịp. Ý kiến cũng khá hay và thực tế tuy nhiên các chuyến đi chơi với mục đích là giới thiệu văn hóa, phong cảnh của Houston nay đã trở thành lớp học lái xe di động. Thôi kệ có bằng lái rồi đi thăm sau cũng được, đời còn dài mà, hắn tự nhủ.
Gần như bế tắc trong chuyện học lái xe thì chợt có tin vui là có công ty nào đó nhận dạy học lấy bằng lý thuyết với giá 200 đô một người. 5 người mất toi 1 ngàn đô, có mất tiền mà được bằng lái còn hơn là phải thi lấy bằng lái bằng tiếng Anh. Tiền còn làm ra được chứ làm gì có chuyện 1 tháng mà học thuộc cả quyển sách dày trên 100 trang.
Mất tiền, mất sức thật là chuyện không đáng có nếu hắn biết là phải lo từ trước. Hắn biết là phải đi thi thì mới có bằng lái xe chứ làm gì có chuyện mua bằng lái xe như hắn nghe loáng thoáng mấy thằng bạn hắn nói khi còn ở Việt Nam. Hắn biết tài liệu học lái xe cả tiếng Việt và tiếng Anh có thể lấy được trên mạng, hắn còn biết được các cái link nào có thể lấy được tài liệu gì do các thành viên post trên mạng VDT chứ chẳng cần goolge giúp sức. Hắn biết thế mà chẳng làm gì cả cho đến khi hắn đối mặt với thực tế khó khăn này.
Hắn tự nhủ không biết cái tâm lý “nước đến chân mới nhảy”, hay “trời sinh voi trời sinh cỏ mà trời không sinh cỏ thì cũng nhỏ giọt sương” đã khiến cho hắn không chuẩn bị gì hoặc có chuẩn bị thì cũng làm một cách hời hợt thiếu nghiêm túc. “Biết người biết ta trăm trận, trăm thắng”, “chớ để nước đến chân mới nhảy” là các thành ngữ mà hắn đã nghe, đã đọc nhiều lần nhưng thú thật là hắn đọc, hắn nói những lời này như là một con vẹt không hơn không kém. Hắn biết là cần phải tìm hiểu phong tục tập quán, khí hậu, điều kiện sinh hoạt, học hành ..của nước Mỹ trước khi đặt chân đến đó. Hắn biết Hoa Kỳ không phải là xứ sở toàn đầy bánh mỳ và hoa hồng chỉ đến mà hưởng mà nơi đây chỉ là nơi cung cấp cơ hội một cách công bằng cho mọi người thôi.
Hắn biết thế nhưng vì hắn chưa ngộ ra được hết các ý nghĩa bên trong của các câu nói đó và do vậy đã không làm hắn động tay động chân cho đến khi hắn thực sự vấp phải vấn đề ngôn ngữ mang tính xã hội ở trung tâm di trú hay mang tính gia đình trong bữa cơm đầu tiên khi đặt chân đến Mỹ. Cái tâm lý thiếu chuẩn bị này đã lây lan từ hắn sang vợ hắn và đến các con hắn, hắn phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc này.
Màn 5 - Tiếng Anh đi học
Các con của hắn sẽ tiếp tục đi học vì đó là mục đích chính của chuyến đi này, dù phải vừa làm vừa học hoặc vay tiền để được đi học thì các con hắn cũng cứ thế mà làm. Cả ba đứa con của hắn vừa được thằng em chở đi kiểm tra tiếng Anh để tiếp tục xin vào học trường Đại học Cộng đồng, kết quả không như mong muốn. Cả ba đứa đều phải học thêm một năm tiếng Anh để có thể tiếp tục học lên vì cứ theo giáo trình giảng dạy mà con hắn được học tiếng Anh ở Việt Nam thì chúng chỉ có thể đọc và viết thôi chứ chẳng thể nào nghe và nói được.
Hắn không ngạc nhiên về kết quả thi đó vì hắn thừa biết cái cách các con hắn được dạy dỗ tiếng Anh ở trường dù là trường đại học như hai đứa con đầu hay trường trung học như thằng con trai cuối. Cái chuyện học hành trời ơi đất hởi ở quê hắn thì báo chí đã nói nhiều, ai cũng biết chứ không phải chỉ mình hắn biết. Bằng cấp chỉ để xin việc, để lòe cho vui chứ mấy bằng cấp mà có chút thực chất trong ấy. Hai con hắn đã tốt nghiệp đại học và cả hai cái bằng ấy cũng chẳng thể là ngoại lệ tí nào chí ít là chất lượng trong tiếng Anh khi mà theo hắn thì các con hắn đã học 8 năm liền từ cấp 3 nhưng kết quả thật là khiêm tốn. Qua cái cách mà các con hắn trả lời với nhân viên di trú, cố tìm hiểu các quy định trong sách học lái xe thì hắn cũng mường tượng được khả năng của con hắn.
Hắn không đổ lỗi cho nên giáo dục trong nước cũng không chê trách các con vì cái sự yếu kém tiếng Anh của con hắn. Các con hắn đã cố gắng học hành hết sức mà nhiều đứa trẻ khác không có được sự cố gắng như vậy. Cái mà hắn muốn nói đến là hắn đã giúp các con hắn định hướng tương lai của bọn trẻ như thế nào, liệu các con hắn có thể được chuẩn bị tốt hơn cho việc quan trọng này hay không?
Câu trả lời dứt khoát là có, hắn tin là nếu có sự góp ý, hướng dẫn đúng mức thì các con hắn có thể giành thêm thời gian để học tiếng Anh trước và có thể học trước các kiến thức như GED, CPT để có thể vào học ngay được chứ không phải mất thêm một năm nữa để học tiếng Anh. Hắn còn nhớ đã đọc ở đâu đó là nếu chuẩn bị trước tiếng Anh và kiến thức thì sẽ vào được trường tốt hơn, vào được trường tốt hơn thì sẽ có kiến thức chuyên môn cao hơn và bằng cấp sẽ được ưa chuộng hơn và có nhiều cơ may vào làm ở cơ quan tốt hơn và có nghĩa là thu nhập cao hơn và ngược lại. Hắn cũng còn nhớ là có người khuyên hắn là cho con hắn nghĩ học để tập trung vào tiếng Anh, GED và CPT để có thể vào trường học được ngay chứ không mất một năm chuẩn bị.
Hắn biết rất rõ là cần phải xem thời gian và tiền bạc để học tiếng Anh, GED, CPT…cho con hắn; học tiếng Anh, làm móng tay, cắt tóc, nấu bún, thợ may …cho vợ hắn; tiếng Anh, lắp ống nước, sửa máy điều hòa, làm nông, thợ tiện… cho hắn là một khoản đầu tư cho tương lai chứ không phải là chi phí. Càng tính toán kỹ càng về các hạng mục đầu tư này bao nhiêu thì càng có thể sinh lợi nhiều và sớm bấy nhiêu. Hắn biết rõ nhưng cũng chỉ để đó chứ không tổ chức thực hiện sao cho các suy nghĩ này biến thành hiện thực.
Vì sao ư:
Vì hắn nghi nghờ và không chắc là hồ sơ nhà hắn có thành công hay không;
Vì hắn do dự chờ cho mước đến chân mới nhảy;
Vì hắn lười biếng vì không muốn có bất cứ thay đổi nào hay làm thêm việc gì khác;
Vì hắn nhu nhược không muốn thảo luận thẳng suy nghỉ và đưa ra đề xuất của hắn với con hắn và vợ hắn;
Vì hắn thiếu khả năng tổ chức và lãnh đạo một gia đình nhằm đương đầu với sự thay đổi mà chẳng thể nào tránh được.
Vì hắn thích nghĩ về chuyến đi dưới khía cạnh là một cuộc chia ly để có cớ ngồi nhâm nhi với bạn bè lâu hơn và nhiều lần hơn.
Vì hắn, tại hắn tất cả …
Để bây giờ con hắn mất mỗi đứa thêm 1 năm học, vợ hắn mất thêm thời gian học tiếng Anh và học nghề làm móng tay. Vợ hắn và hắn không thể có ngay việc làm do thiếu tiếng Anh và các kỹ năng căn bản cho các công việc bằng tay chân. Đây là các mất mát mà hắn có thể thấy ngay được do thiếu chuẩn bị cho cuộc sống ngay trước mắt và do vậy chắc là cũng sẽ anh hưởng về lâu về dài.
Hắn thực sự hối hận vì:
Nếu cả nhà hắn đã tham gia các bài học tiếng Anh thực hành trên VDT và các trung tâm ngoại ngữ khác một cách nghiêm túc thì càng tốt chứ sao, giỏi tiếng Anh thì con hắn dể tìm hiểu và cập nhật các thông tin chuyên ngành mà hiện nay gần như hoàn toàn được trình bày bằng tiếng Anh và sẽ dể xin việc hơn là cái chắc. Giỏi tiếng Anh thì hắn và vợ hắn sẽ dể dàng hơn trong khi làm việc trên máy tính hay có thể tìm đọc các thông tin đơn giản bằng tiếng Anh trên Internet.
Hắn hối tiếc thật sự vì hắn biết là trong trang VDT có rất nhiều bài học tiếng Anh, cả lý thuyết lẫn thực hành, có nhiều thầy giỏi, bạn giỏi và quan trọng hơn hết là các bài học, các hướng dẫn này là thực tế, là kinh nghiệm, là thứ mà chúng ta ai cũng phải dùng chứ không phải cái thứ tiếng Anh trên mây mà các con hắn được học ở trường. Ý hắn là lấy kiến thức ở nhà trường kết hợp với điều kiện thực tế trên VDT sẽ tạo nên một môi trường học tập tuyệt hảo mà không nơi nào có. Hãy lấy giáo trình học lái xe như là một bài tập dịch ở nhà, khi đó chúng ta có thể học được tiếng Anh, có thể có được lý thuyết về lái xe, có thể hiểu được một phần về hệ thống giao thông Hoa Kỳ, nơi mà chúng ta sắp đến, tuyệt vời, tuyệt vời...
Nói tóm lại biết tiếng Anh sẽ không làm cho cuộc sống nhà hắn xấu đi mà chỉ sẽ tốt hơn lên trong mọi khía cạnh vì hiện nay, khi ở Việt Nam không biết tiếng Anh thì chưa đến nổi là câm hay điếc như khi ở bên Mỹ nhưng nếu nói ở Việt Nam mà không biết tiếng Anh là lãng tai là nói ngọng là loạn thị thì kể cũng không ngoa nhất là trong thời đại công nghệ thông tin và trong bối cảnh toàn cầu hóa này.
Hắn đã biến điều thuận lợi mà không phải ai cũng có thành điều bất lợi, thay vì lấy cái cớ sắp đi Mỹ để làm động lực, để thúc đẩy, để khuyến khích, để gây sức ép cho cả nhà hắn học tiếng Anh thì hắn lại lấy lý do là hồ sơ chưa chắc đã được duyệt để làm cái cớ lơ là việc học. Nói xui rủi nếu có lỡ nhà hắn đã không đi được vì lý do nào đó thì cả nhà cũng đã giỏi tiếng Anh rồi chứ mất mát gì đâu.
Thực ra là hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề trên chứ không phải là không, nhưng hắn do dự không làm vì hắn sợ gieo rắt tâm lý chuẩn bị ra đi nơi đám trẻ khiến cho chúng chỉ trông đợi việc đi mà không chăm lo học hành các môn chính khóa. Hắn cũng có cơ sở khi lo ngại việc đó tuy nhiên việc giải thích cụ thể từng giai đoạn của hồ sơ, đánh giá rủi ro, thành công của hồ sơ di trú một cách rõ ràng minh bạch cho vợ và con hắn, khuyến khích cả nhà hắn tham gia vào quá trình chuẩn bị thì chắc chắn là các con hắn sẽ hiểu vấn đề và cùng chủ động tham gia vào quá trình này chứ không lâm vào tình trạng bị động như hiện nay.
Không chỉ là tiếng Anh, nếu cả nhà hắn chủ động tham gia vào quá trình di trú này như tìm hiểu về khí hậu, thổ nhưỡng, nghề nghiệp, trường học, chổ ở, điều kiện sinh hoạt (tùy theo khả năng từng người mà phân chia cho cụ thể)… thì việc sinh sống ở xứ người sẽ thuận lợi hơn, vui vẻ hơn chứ không phải cái tâm lý căng thẳng, lo lắng như hiện nay. Nói tóm lại là phải cần chuẩn bị từ tư tưởng, kiến thức, khả năng, trang bị để hội nhập ngay từ khi còn ở Việt Nam. Quá trình này theo hắn cần phải có ít nhất là hai năm chứ không phải là ít.
Hắn thường vẫn sợ là với cái tuổi ngoài 50 hắn sẽ không kịp hoàn tất các mong muốn của hắn nhưng hắn lại làm lãng phí một khoảng lớn thời gian lẽ ra hắn có thể tận dụng được.
Màn 6 - Phơi bày
Đắn đo mãi hắn mới quyết định viết ra tất cả sự thật về cái cách mà hắn học tiếng Anh, cái cách mà hắn lãnh đạo và tổ chức gia đình hắn chuẩn bị di dân sang Mỹ cũng như các khó khăn mà hắn và gia đình gặp phải. Hắn phải nói ra vì có nói ra thì hắn mới thấy cái sai của hắn mà tự sửa mình. Hắn biết là đã qua lâu rồi cái thói ởm ờ không ai chịu trách nhiệm trước sai trái của đơn vị khi hắn còn làm việc ở quê nhà. Hắn biết là ở đây thực chất mới là quan trọng chứ không phải cứ hưu vượn mà có ăn.
Thực ra những cái hắn nói ở trên thì ai cũng biết trước cả rồi kể cả hắn nhưng hắn nghỉ có thể ai đó khác chứ không phải là hắn sẽ là người bị ảnh hưởng trong cuộc chơi này, giống như mọi người đi ngoài mưa mà chỉ hắn là không bị ướt cho đến khi cái giá buốt trực tiếp đập vào mặt hắn, cái ướt, cái lạnh thấm vào da thịt hắn thì hắn mới nhận ra là hắn đã giống như con đà điểu vùi đầu vào cát để trốn kẻ thù, trốn tránh sự thật mà lẽ ra hắn phải đối mặt cũng như hướng dẫn, động viên các thành viên trong nhà hắn có sự chuẩn bị từ trước.
Đây là một cuộc di dân, là sự nhập cư, “IMMIGRATION” trong tiếng anh đã nói rõ như thế, đây không phải là đi kinh tế mới như hắn đã từng trải nghiệm, càng không phải là đi du lịch để enjoy cuộc sống do vậy cần phải có một sự chuẩn bị nghiêm túc, đầy đủ chứ không có cái kiểu chờ sung rụng như hắn.
Muộn còn hơn không, cả nhà hắn đã nhận thức ra là phải làm việc gấp đôi để lấy lại thời gian đã mất do sự lơ là, thiếu thực tế và thiếu trách nhiệm của hắn, hắn nghỉ thế trong khi cố dỡ quyển sách để học thêm vài từ mặc dù hai mắt hắn muốn díp lại, người hắn đau nhừ vì suốt cả ngày làm việc trong trang trại nuôi gà nơi hắn đi lượm gà chết cũng như chuyển thức ăn cho các chuồng gà trong trang trại.
Hắn cố làm ra vẻ chăm chỉ học để động viên vợ con hắn noi theo vì quả thật hắn cần thêm thời gian thì hắn mới có thể quen dần với việc học và làm cho bộ não hắn hoạt động trở lại, nhưng sự ‘’làm ra vẻ’’ này có dụng ý tốt hơn trước kia khi hắn đã từng ‘’làm ra vẻ’’ học tiếng Anh khi còn ở Việt Nam.
Ơn trời, hắn đã nhận ra sai sót của mình và đã tìm ra đường đi cho gia đình hắn.
Theo vietditru
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét